Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.
Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Cái giấc mơ của mình không mất.
Hót nhiều cũng không hay lắm. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Đã bảo chả thích viết đâu.
Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.
Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi.
Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.
Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác.
Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc.
Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế.